Nghĩa đen: ăn quả cây táo nhưng không chăm bón cho cây táo mà lại đi chăm sóc cây khác. + Nghĩa bóng: Câu tục ngữ chỉ hành động của những kẻ không có trước, sau, những kẻ vô ơn.Ăn của người này, hưởng thụ quyền lợi ở nơi này nhưng lại trông nom , bảo vệ thu vén cho người khác, nơi khác Cây táo ở đó chứng kiến tất cả mọi chuyện, bằng một phép lạ nào đó nó làm cho cậu bé ngủ thiếp đi dưới gốc cây táo và cũng bằng phép lạ đó nó làm cho cậu bé nằm mơ. Cậu bé nằm mơ thấy trên cây táo có một cái hố rất lớn. Cậu thấy đói bụng cồn cào nên Cậu rất yêu quý cây táo và ngược lại cây táo cũng rất quý mến cậu. Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, cậu bé giờ đã lớn và cậu không còn lui tới chơi với cây táo nữa. Rồi một ngày nọ, cậu đi tới chỗ cây táo với một nét mặt buồn rầu. Cây táo reo lên gọi Câu chuyện “Cây táo già và cậu bé” sau đây sẽ giúp bạn có những phút lắng lòng để trân quý hơn tình cảm gia đình: Ngày xửa ngày xưa có một cây táo to. Một cậu bé rất thích đến chơi với cây táo mỗi ngày. Nó leo lên ngọn cây hái táo ăn, ngủ trưa trong bóng râm. Nó Câu chuyện về những chiếc đinh và bài học cha dạy con trai cả đời chẳng thể quên. Khi nóng giận, chúng ta ít có sự tỉnh táo. Vì thế, mỗi khi gặp chuyện gì đó khiến mình nóng giận, bạn hãy bình tĩnh và suy nghĩ vấn đề một cách thấu đáo nhé. Cậu bé nọ có tính xấu Bài Học Từ Những Câu Danh Ngôn Nổi Tiếng. Che giấu cảm xúc. DANH NGÔN CỦA BRIAN TRACY. Hãy tôn trọng tình yêu. QgTj. Cùng nhau đọc truyện trước giờ đi ngủ giúp cha mẹ gần gũi với các con hơn. Bé sẽ cảm nhận được tình yêu từ cha mẹ thông qua việc kể truyện và từ những câu truyện cũng giúp bé học hỏi thêm được nhiều điều thú vị trong cuộc sống. Cùng Special Kid tìm hiểu câu truyện cổ tích Cậu bé và cây táo nhé. Truyện cổ tích Cậu bé và cây táoNgày xửa ngày xưa, có một cậu bé hàng ngày cậu rất thích đến chơi với một cây táo rất to. Cậu leo lên cây để hái trái ăn, ngủ những giấc trưa ngon lành dưới bóng râm của cây. Cậu rất yêu quý cây táo và ngược lại cây táo cũng rất quý mến gian cứ thế trôi đi rất nhanh, cậu bé giờ đã lớn và cậu không còn lui tới chơi với cây táo nữa. Rồi một ngày nọ, cậu đi tới chỗ cây táo với một nét mặt buồn rầu. Cây táo reo lên gọi cậu– Hãy tới chơi với bé đáp– Cháu giờ đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ năm xưa nữa, cháu chẳng thích chơi dưới gốc cây nữa. Cháu giờ chỉ thích chơi đồ chơi và hiện giờ cháu đang cần tiền để mua táo nói với cậu bé– Rất tiếc ta chỉ có những trái táo ngọt, ta không có tiền. Nhưng cậu có thể hái những trái táo chín mọng của ta đem đi bán đổi lấy tiền mua đồ bé mừng rỡ, cậu trèo lên cây hái toàn bộ số táo trên cây và sung sướng đem đi bán. Cây táo rất buồn bã vì kể từ hôm đó không thấy cậu bé quay trở hôm, cậu bé – giờ đã lớn thành một chàng trai, cậu trở lại và cây táo thấy rất vui mừng khi nhìn thấy cậu. Cây nói– Hãy tới chơi với taCậu đáp– Cháu giờ không có thời gian đâu để vui chơi. Cháu còn phải làm việc để kiếm tiền nuôi sống gia đình cháu. Gia đình cháu hiện giờ đang rất cần một ngôi nhà nhỏ để trú ngụ. Bác có gì để giúp đỡ cháu không?Câu táo nói với cậu– Ta xin lỗi cháu, ta thì không có tiền mà cũng chẳng có nhà. Nhưng cháu có thể chặt cành của ta để dựng là chàng trai cầm rìu tới chặt hết cành trên cây táo. Cậu vui vẻ trở gỗ về dựng nhà và cũng kể từ hôm đó cây táo lại không thấy cậu quay trở lại nữa, cây táo rất ngày hè oi bức và nóng nực, chàng trai – giờ đây đã cao tuổi – quay lại chỗ cây táo. Cây táo thấy chàng trai mừng rỡ gọi– Hãy tới chơi với taChàng trai ủ rũ nói với cây táo– Cháu cảm thấy rất buồn vì càng ngày cháu càng già đi. Cháu muốn được chèo thuyền để thư giãn một mình. Bác có thể giúp gì được cho cháu?Cây táo đáp– Ta thì không có thuyền, nhưng cậu có thể dùng thân cây của ta đóng lấy một chiếc thuyền để một mình chèo thuyền ra xa. Được thư giãn nghỉ ngơi trên thuyền một mình giữa sông nước chắc cậu sẽ thấy nhẹ nhõm và thanh thản trai chặt cây táo để làm thành một chiếc thuyền. Cậu chèo thuyền lênh đênh giữa sông để nghỉ ngơi thư năm sau, cậu quay lại chỗ cây táo. Thấy cậu tới cây táo nói– Xin lỗi con trai của ta, giờ đây ta không còn gì để giúp con nữa rồi. Ta giờ chỉ là một cái gốc, không có thân cũng chẳng có táo. Ta thật sự không giúp được gì cho cậu nữa, cái còn lại duy nhất của ta là bộ rễ đang chết dần chết mòn – Cây táo nói với cậu, những giọt nước mắt rưng rưng chảy bé đáp– Giờ đây cháu cũng đã già, cháu không còn đủ sức để leo trèo nữa, cũng không còn răng để mà ăn táo. Cháu chỉ cần một chỗ để ngồi nghỉ, vì cháu đã quá mệt mỏi với những năm tháng vất vả đã táo nói với cậu– Ôi, vậy cái gốc cây già cỗi này của ta là một nơi rất tốt cho cậu dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy tới đây với trai ngồi xuống gốc gây già cỗi, cây táo mừng rơi nước chính là câu chuyện của tất cả chúng ta. Hình ảnh cây táo trong truyện chính là hình ảnh của cha mẹ. Khi chúng ta còn nhỏ, ta được cha mẹ yêu thương che trở. Khi chúng ta lớn lên, ta bỏ cha mẹ mà đi và chỉ quay trở về khi cần sự giúp đỡ của cha mẹ. Nhưng lúc nào cũng vậy, vòng tay của cha mẹ luôn sẵn sàng ôm chúng ta vào lòng nâng đỡ hy sinh tất cả để cho ta được hạnh phúc nhất. Nghệ thuật muôn đời là xứ sở của cái đẹp, và người nghệ sĩ là sứ giả dẫn đường cho ta phiên lưu trong thế giới ấy. Từ xưa cho đến nay, người ta vẫn luôn đi trên con đường hướng về thế giới của Chân-Thiện–Mỹ. Và đó cũng chính là lý do văn chương ra đời. Văn chương còn làm nhiều việc hơn thế nữa. Từ trong trang giấy, văn chương bắt một chiếc cầu nối đến người đọc. Để từ đó, như một sợi dây vô hình, văn học đã truyền tải cảm hứng sống theo cách riêng biệt của mình. Có thể nói mẫu truyện về cây táo và cậu bé trong quyển “The giving tree của Shel Silverstein” Lương Quỳnh Mai dịch không chỉ mang đến cho tôi cảm hứng mà ý nghĩa của câu chuyện tuyệt nhiên trở thành thứ “nguyên liệu” không thể thiếu trong cuộc sống tôi. Câu chuyện kể về cây táo và cậu bé. Khi cậu bé nhỏ, cây táo là người bạn thân. Lớn hơn, khi cậu bé cần tiền, đã tìm đến cây táo, cây táo đã bảo cậu hái quả của mình đem bán lấy tiền. Đến tuổi trưởng thành, cậu bé lại không có nhà, cây táo đã bảo cậu lấy cành để làm nhà. Vào trung niên, cậu bé lại tìm cây táo vì bản thân đã mệt mỏi và muốn đi du lịch, cây táo nhẹ nhàng bảo cậu bé hãy lấy thân mình làm thuyền đi khắp nơi. Về già, cậu bé khi đã mệt mỏi, cây táo mời gọi cậu bé tựa vào gốc rễ của mình mà thanh thản. Câu chuyện tưởng chừng như chỉ nói về một cây táo đầy lòng yêu thương và một cậu bé với sự vô tâm và ích kỉ. Thế nhưng đối với bản thân tôi, ý nghĩa của mẫu truyện trên rộng lớn hơn như thế rất nhiều. Chẳng phải tự nhiên mà tác giả lại khắc họa hình ảnh cây táo nhẫn nhịn có phần thái quá đến như vậy. Việc khắc họa như thế đối với bản thân người viết là có chủ ý. Có phải chăng trên đời này tồn tại thái độ cho mà không cần nhận lại? Nếu có, ĐÓ chỉ có thể là tình mẫu tử. câu chuyện về cây táo và cậu bé đã kéo suy nghĩ của tôi về thứ tình cảm thiêng liêng ấy. Chỉ có cha mẹ mới yêu thương ta vô bờ bến. Chỉ có cha mẹ là 2 người duy nhất sẵn sàng chào đón mỗi khi đứa con tìm về, và trong đôi mắt của cha mẹ, đứa con của mình không bao giờ lớn. Vượt ra khỏi triết lý cho – nhận thông thường, vươn lên trên cái ích kỉ tầm thường của con người vốn dĩ, câu chuyện đã truyền cho tôi cảm hứng về sự hi sinh đến đỗi phi thường các đấng sinh thành. Đồng thời lại thêm nhắc nhở tôi về sự phụng dưỡng đối với họ. Hơn nữa, hình ảnh gắn bó của cây táo và cậu bé tương thích với sự gắn kết giữa cha mẹ và con cái. Những đứa trẻ khi nhỏ đều muốn gần gũi và chơi đùa với cha mẹ của mình. Nhưng khi lớn những đứa con vì nhu cầu cuộc sống đã dần phải xa cha mẹ của mình. Nhưng họ vẫn luôn là người dõi theo và là bến đỗ cho con tìm về. Từ đó tôi nhận ra rằng đứa con dù ở giai đoạn nào trong cuộc đời cũng đều hướng vể cội nguồn nuôi dưỡng. Xa hơn nữa có thể nói giống như việc con người không thể tách rời với thiên nhiên. Thiên nhiên cũng giống như người mẹ vĩ đại. Nhờ có thiên nhiên, con người mới xây dựng cuộc sống tươi đẹp. Trong tác phẩm, cây cho ta từ hoa quả thơm ngọt, đến cành, thân và ngay cả bộ rễ cũng trao tặng, hay trong bối cảnh rộng mở hơn, thiên nhiên là tiền cơ sở cho sự phát triển của toàn thể sinh vật. Vì vậy ta hãy trân trọng chúng. Câu chuyện quả thật có sức truyền tải thông điệp rất lớn. Không chỉ nói lên quy luật cho nhận, câu chuyện còn dẫn dắt suy nghĩ của ta về các bậc sinh thành và xa hơn nữa là mối quan hệ của con người với thiên nhiên. Nói câu chuyện truyền cho chúng ta nói chung và cho bản thân tôi nói riêng một cảm hứng sống quả không sai. Nhưng giá trị của câu chuyện vẫn chưa dừng lại ở đó. Rời nội dung, chuyển đến phím “Nghệ thuật”, câu chuyện còn ẩn chứa các giá trị giàu đẹp không kém. Nếu các ngành khoa học tìm đến các sự vật, hiện tượng để tìm ra bản chất, quy luật của nó thì nghệ thuật lại quan tâm và khám phá những mối quan hệ của con người và thế giới xung quanh. Vì thế, theo một cách chiếm lĩnh riêng, nghệ thuật tiếp cận hiện thực dưới một lăng kính khác. Nếu mặt trời theo góc độ của thiên nhiên là một vì sao tinh tú thì đối với văn học, mặt trời là biểu tượng của nguồn sáng, nguồn sưởi ấm. Văn học còn làm nhiều việc hơn thế. Bắt đầu từ trang giấy, hắn “chuyển mình” thành một con thuyền chuyên trở hàng khối giá lại với hình ảnh cây táo và cậu bé. Không phải tự nhiên mà tác giả lại sáng tạo ra hình ảnh với từng giai đoạn như thế. Khi cậu bé nhỏ thì cây táo là người bạn thân, khi cậu lớn hơn chút nữa đó là lúc cây táo sum xuê hoa quả. Khi trưởng thành, đó là lúc cây táo vững mạnh, có thể cho cành làm nhà, cho thân làm thuyền. Về già, đó là lúc cây táo chỉ còn lại bộ rễ để cùng cậu thư giãn. Hình ảnh cậu bé tương ứng với giai đoạn phát triển của cây táo đã gợi cho bản thân người viết nhiều suy ngẫm. Có hợp lý chăng khi sự phát triển của cây táo lại nghiễm nhiên phù hợp với quá trình lớn lên của cậu bé đến như vậy? Có phải chăng tác giả muốn gửi gắm một thông điệp vào hình tượng nghệ thuật mình xây dựng nên? Có lẽ là thế. Bởi con người không thể tách rời khỏi thiên nhiên. Thiên nhiên cho chúng ta một môi trường sống để từ đó hình thành con người tự nhiên. Con người tự nhiên là con người với những bản năng của chính mình đói, khát và những ham muốn. Điều đó có nghĩa khi con người rời xa thiên nhiên, chống đối thiên nhiên cũng như con người đang tự chối bỏ bản năng tự nhiên của mình. Điều đó cũng như một đứa trẻ được phát triển tự nhiên sinh ra và lớn lên trong vòng tay ôm ấm của ba mẹ, nếu thiếu vắng tình yêu thương, thì có chăng con người tự nhiên của đứa trẻ có thể bị tổn thương. Tuy nhiên đó cũng chỉ là cảm nhận của cá nhân người viết. Những suy tư về hình ảnh cây táo và cậu bé phần nào đã đánh động trong tâm hồn tôi đôi điều về cha mẹ mà trước đây tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Nhờ câu chuyện tôi cảm thấy bản thân mình thật may mắn khi những lúc khó khăn, mệt mỏi, tôi luôn có ba mẹ bên cạnh hỏi han, chăm sóc. Nhưng trước khi đọc câu chuyện này, tôi đã không quan tâm lắm đến tình cảm của ba mẹ dành cho mình và những lúc bực tức, nhiều khi tôi quát cả ba mẹ của mình. Tôi là người trầm tính và ít bạn, cảm thấy rất cô đơn nhưng khó mở lòng. Tôi đã nhận ra rằng suốt bao nhiêu năm, chỉ có cha mẹ cạnh bên và là nguồn động lực giúp tôi thoát ra khỏi thế giới tăm tối, đầy mệt mỏi, rã rời. Vì thế tôi rất cảm kích tình cảm ba mẹ và đã tập cách giữ bình tĩnh khi những lúc tức giận để không làm buồn lòng ba mẹ. Câu chuyện đã tiếp cho tôi nguồn cảm hứng sống như thế. Nguyễn Trần Thy Khuê – Trường THTH ĐHSP niên khóa 2015 – 2018 Post navigation Ngày xưa có một cậu bé và một cây táo, ngày ngày cậu bé thường ra chơi với cây táo, họ chơi rất thân và luôn luôn yêu mến với nhau. Trời gần tối cậu bé và cây táo chào nhau, cây táo nói “Chào cậu bé, mai cậu lại chơi với tôi nhé”, cậu bé liền đáp “Tất nhiên rồi”. Và cứ thế thời gian trôi đi cậu bé cũng lớn dần theo thời gian. 5 NĂM SAU Vào một buổi cuối mùa thu , gió nhẹ nhẹ bay mát cả cánh đồng cỏ xanh ngắt. Thấy vậy cây táo liền nói - Ôi cậu bạn nhỏ bạn lại đến chơi với tôi đó à ? Cậu bé - Táo ơi tôi không còn là cậu bé nữa, tôi không thích chơi với một cây táo. Tôi thích đồ chơi. Tôi muốn có tiền để chơi trò chơi cơ. Cây táo - Cậu bé ơi! Tôi không có tiền để cho cậu nhưng cậu có thể lấy hết quả táo của tôi bán đi lấy tiền mua đồ chơi. Cậu bé liền trèo lên cây và sau khi đã hái hết những quả táo, cậu trèo xuống nói với cây táo - Cây ơi! Cây thậy tốt bụng. Cây táo đáp - Cậu nhớ quay lại với tôi nhé. 20 NĂM SAU. Cũng vào một buổi chiều tà, cậu bé ra với cây táo. Cây táo cất lời - Có phải cậu bạn nhỏ của tôi không ? Cậu bé - Tôi lớn lên rồi, tôi không có thời gian chơi với cây. Tôi muốn xây một ngôi nhà cho gia đình riêng của tôi. Cây táo có thể giúp gì ? Cây táo nói - Cậu bé ơi ! Tôi không thể cho bạn một ngôi nhà nhưng bạn có thể chặt hết cánh cành lá trên thân tôi, rồi xây nhà. Cậu bé vui mừng đáp - Tôi cảm ơn táo nhé. Thế rồi cậu bé lấy cưa hì hục, cưa các cành cây táo và giờ cây táo chỉ còn là trơ chọi không còn nhánh và mầm non mọc mà các bạn biết không? Cây táo vẫn thấy vui và thấy hạnh phúc. Vì sao ư? Bởi vì, cây táo đã làm cho người bạn của mình được vui. Sau khi lấy xong hết cành cây chàng thanh niên lại đi biệt tích và chỉ còn lại cây táo cô đơn, lẻ bóng. 25 NĂM SAU. Cậu bé lại ra với cây táo, cũng vẫn là cây táo cất lời trước. Cây táo cười vui - Ôi! Cậu ra thăm tôi đó ư? - Cây ơi! Tôi bắt đầu già đang muốn làm một cái thuyền đi chơi thật xa cho hết buồn. Cây táo có thể giúp gì ? Cây táo không ngần ngừ liền đáp lời luôn - Vậy hãy cắt cái thân của tôi đi rồi đóng thành thuyền. Cậu bé sau khi cưa xong thân cây, cậu vừa nói vừa vẫy tay chào cây táo - Cảm ơn táo nhiều nhé. Cây táo - Nhớ quay lại với tôi nhé. Thấm thoắt bao khoảng thời gian trôi , cây táo giờ chỉ còn lại cái gốc đơn lẻ, cô đơn,buồn rầu. 30 NĂM SAU. Cây táo - Cậu bé của tôi đó ư? Bây giờ tôi không còn có quả với cành để cho cậu nữa rồi. Cậu bé - Bây giờ tôi đã quá già, chẳng còn răng để cắn, cũng chẳng còn sức để mà leo trèo được nữa rồi. Cây táo - Cậu bé chẳng còn gì để mà cho cậu được nữa ngoài cái gốc… Cậu bé - Tôi quá mệt mỏi cây à. Bây giờ tôi chỉ cần một chỗ dựa lưng thôi. Cây táo - Cậu bé ơi ! Gốc cây già này là một chỗ dựa lưng vững chắc, cậu bé lại đây, lại đây dựa vào lưng tôi này, cậu dựa cho thật thoải mái và nghỉ ngơi đi nhé, cậu bé của tôi. Đôi khi trong cuộc sống, vì quá mải mê về việc chạy đua theo thời thế mà ta thường quên lãng những cái gọi là “đòn bẩy”. Cái cây ở trong câu chuyện kia được ví như là “cha mẹ”. Có thể ta thấy, cậu bé trong câu chuyện trên rất là vô tâm, ích kỉ với cây táo nhưng đó cũng là đa số cách mà chúng ta chọn cách đó để đối với cha mẹ mình. Lúc khi xưa còn bé, thì ta thường quấn quýt chơi đùa thân thiết với cha mẹ. Sau này lớn lên trưởng thành thì đi khỏi mái ấm gia đình, thường thì chúng ta hay trở về nhà với đấng sinh thành khi mà chúng ta cần điều gì hoặc là gặp trở ngại ngoài xã hội. Mặc dù là như thế nhưng cha mẹ vẫn sẵn lòng giúp đỡ chúng ta. Tình thương của cha mẹ là vô bờ bến nhưng thời gian không có chờ một ai cả, bạn còn chần chừ gì nữa? Hãy làm những gì việc gì dù chỉ là nhỏ bé nhất khi còn chưa muộn. Chúc tất cả các bạn và gia đình luôn luôn an lạc! Nguyễn Như Ngọc Cậu bé và cây táo - Truyện cổ Andersen Truyện kể về cậu bé và cây táo. Hình ảnh cây táo trong truyện chính là hình ảnh của cha mẹ. Khi chúng ta còn nhỏ, ta được cha mẹ yêu thương che trở. Khi chúng ta lớn lên, ta bỏ cha mẹ mà đi và chỉ quay trở về khi cần sự giúp đỡ của cha mẹ. Nhưng khi chúng ta cần thì cha mẹ luôn dang rộng vòng tay ra đón lấy chúng ta. Ngày xửa ngày xưa, có một cậu bé hàng ngày cậu rất thích đến chơi với một cây táo rất to. Cậu leo lên cây để hái trái ăn, ngủ những giấc trưa ngon lành dưới bóng râm của cây. Cậu rất yêu quý cây táo và ngược lại cây táo cũng rất quý mến cậu. Thời gian cứ thế trôi đi rất nhanh, cậu bé giờ đã lớn và cậu không còn lui tới chơi với cây táo nữa. Rồi một ngày nọ, cậu đi tới chỗ cây táo với một nét mặt buồn rầu. Cây táo reo lên gọi cậu – Hãy tới chơi với ta. Cậu bé đáp – Cháu giờ đã lớn rồi, không còn là đứa trẻ năm xưa nữa, cháu chẳng thích chơi dưới gốc cây nữa. Cháu giờ chỉ thích chơi đồ chơi và hiện giờ cháu đang cần tiền để mua chúng. Cây táo nói với cậu bé – Rất tiếc ta chỉ có những trái táo ngọt, ta không có tiền. Nhưng cậu có thể hái những trái táo chín mọng của ta đem đi bán đổi lấy tiền mua đồ chơi. Cậu bé mừng rỡ, cậu trèo lên cây hái toàn bộ số táo trên cây và sung sướng đem đi bán. Cây táo rất buồn bã vì kể từ hôm đó không thấy cậu bé quay trở lại. Một hôm, cậu bé – giờ đã lớn thành một chàng trai, cậu trở lại và cây táo thấy rất vui mừng khi nhìn thấy cậu. Cây nói – Hãy tới chơi với ta Cậu đáp – Cháu giờ không có thời gian đâu để vui chơi. Cháu còn phải làm việc để kiếm tiền nuôi sống gia đình cháu. Gia đình cháu hiện giờ đang rất cần một ngôi nhà nhỏ để trú ngụ. Bác có gì để giúp đỡ cháu không? Câu táo nói với cậu – Ta xin lỗi cháu, ta thì không có tiền mà cũng chẳng có nhà. Nhưng cháu có thể chặt cành của ta để dựng nhà. Thế là chàng trai cầm rìu tới chặt hết cành trên cây táo. Cậu vui vẻ trở gỗ về dựng nhà và cũng kể từ hôm đó cây táo lại không thấy cậu quay trở lại nữa, cây táo rất buồn. Một ngày hè oi bức và nóng nực, chàng trai – giờ đây đã cao tuổi – quay lại chỗ cây táo. Cây táo thấy chàng trai mừng rỡ gọi – Hãy tới chơi với ta Chàng trai ủ rũ nói với cây táo – Cháu cảm thấy rất buồn vì càng ngày cháu càng già đi. Cháu muốn được chèo thuyền để thư giãn một mình. Bác có thể giúp gì được cho cháu? Cây táo đáp – Ta thì không có thuyền, nhưng cậu có thể dùng thân cây của ta đóng lấy một chiếc thuyền để một mình chèo thuyền ra xa. Được thư giãn nghỉ ngơi trên thuyền một mình giữa sông nước chắc cậu sẽ thấy nhẹ nhõm và thanh thản hơn. Chàng trai chặt cây táo để làm thành một chiếc thuyền. Cậu chèo thuyền lênh đênh giữa sông để nghỉ ngơi thư thái. Nhiều năm sau, cậu quay lại chỗ cây táo. Thấy cậu tới cây táo nói – Xin lỗi con trai của ta, giờ đây ta không còn gì để giúp con nữa rồi. Ta giờ chỉ là một cái gốc, không có thân cũng chẳng có táo. Ta thật sự không giúp được gì cho cậu nữa, cái còn lại duy nhất của ta là bộ rễ đang chết dần chết mòn – Cây táo nói với cậu, những giọt nước mắt rưng rưng chảy xuống. Cậu bé đáp – Giờ đây cháu cũng đã già, cháu không còn đủ sức để leo trèo nữa, cũng không còn răng để mà ăn táo. Cháu chỉ cần một chỗ để ngồi nghỉ, vì cháu đã quá mệt mỏi với những năm tháng vất vả đã qua. Cây táo nói với cậu – Ôi, vậy cái gốc cây già cỗi này của ta là một nơi rất tốt cho cậu dựa vào và nghỉ ngơi. Hãy tới đây với ta. Chàng trai ngồi xuống gốc gây già cỗi, cây táo mừng rơi nước mắt. Đây chính là cậu chuyện của tất cả chúng ta. Hình ảnh cây táo trong truyện chính là hình ảnh của cha mẹ. Khi chúng ta còn nhỏ, ta được cha mẹ yêu thương che trở. Khi chúng ta lớn lên, ta bỏ cha mẹ mà đi và chỉ quay trở về khi cần sự giúp đỡ của cha mẹ. Nhưng lúc nào cũng vậy, vòng tay của cha mẹ luôn sẵn sàng ôm chúng ta vào lòng nâng đỡ hy sinh tất cả để cho ta được hạnh phúc nhất. Nguồn Truyện cổ tích Tổng hợp. Bạn đang đọc các câu chuyện cổ tích tại website - Kho tàng truyện cổ tích chọn lọc Việt Nam và Thế Giới hay nhất và ý nghĩa cho mọi lứa tuổi dành cho thiếu nhi, tổng hợp trên 3000 câu chuyện cổ tích chọn lọc hay nhất Việt Nam và thế giới. Tại luôn được cập nhật thường xuyên, đầy đủ và chính xác nhất về truyện cổ tích giúp bạn dễ dàng tìm kiếm cho mình câu truyện cổ tích cần tìm. Danh sách những truyện cổ tích việt nam hay nhất Truyền thuyết Thánh gióng, truyện cổ tích tấm cám, sọ dừa, truyền thuyết về Sơn Tinh - Thủy Tinh, truyền thuyết hồ hoàn kiếm, sự tích trầu cau, sự tích con rồng cháu tiên, truyền thuyết thành cổ loa, Cóc kiện trời, Sự tích Táo Quân, chú thỏ tinh khôn, Sự tích chùa Một cột, Chàng ngốc học khôn, Sự tích sấm sét, Sự tích hoa Mào gà, Chử Đồng Tử và Công chúa Tiên Dung, truyện cổ tích trí khôn của ta đây, Sự tích con chuồn chuồn, Sự tích Hòn Vọng Phu, Truyền thuyết Mỵ Châu – Trọng Thủy, sự tích cây khế, Sự tích Thánh làng Chèm, Sự tích thỏ tai dài đuôi ngắn, Sự tích hoa mười giờ, Sự tích chim Quốc, Sự tích công chúa Liễu Hạnh, Cây táo thần, thạch sanh,… Tổng hợp các câu chuyện cổ tích thế giới hay và ý nghĩa nhất, truyện cổ grimm, truyện cổ Andersen, cổ tích thần kỳ Nàng công chúa ngủ trong rừng, Alibaba và bốn mươi tên cướp, Nàng công chúa chăn ngỗng, Cô bé lọ lem, Chú bé tí hon, Ông lão đánh cá và con cá vàng, nàng bạch tuyết và bảy chú lùn, Truyện cổ tích Bà chúa tuyết, Aladdin và cây đèn thần, Ba sợi tóc vàng của con quỷ, Hoàng tử ếch, Con quỷ và ba người lính, Cô bé quàng khăn đỏ,…

câu chuyện cậu bé và cây táo