Như tựa đề một cuốn sách của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang: “Bức xúc không làm ta vô can”. Việc hành động để giáo dục kiến thức cho trẻ vị thành niên, bảo vệ quyền của phụ nữ và chăm sóc trẻ em… không bao giờ là quá muộn. Bích Diệp Bức xúc không làm ta Vô can – là dòng sách chính luận. Nó chỉ thật sự cần cho những người nào hiểu được quan điểm và suy nghĩ của Đặng Hoàng Giang. Đồng thời, yêu luôn cái cách đánh giá của ông về vấn đề thời sự, xã hội và đất nước. Tìm kiếm gần đây: #gap duoc em la niem hanh phuc cua anh ngon tinh t15 #lopphodunglanhlungvoianhnuama #boyfriend material sunoo 9 2 #nalu fairy tail la noi de tro ve ngay thu nam p2 #bắtquỷ #bar team pr dang ki pr ban dang ki pr fanfic #jungkook x you cuoc hon nhan ep buoc chap 11 ca cuoc #chu tho va bong hoa hong mau giac mo #dong nhan hp mraco malfoy la ta chap 1 the gioi harry Đọc truyện Vô Địch Thiên Hạ chương 1791 tiêu đề 'Chất vấn Đế Tuấn'. TruyenYY hỗ trợ đọc truyện tuyệt vời trên Mobile, Tablet và cho tải EPUB. Muốn đăng gì thì đăng. Muốn viết gì thì viết. Không bằng chứng, tự suy diễn rồi tự quy chụp. Các bạn nghĩ tôi không dám kiện các bạn hả?". Đời tư liên tục bị đem ra mổ xẻ, đồn đại vô căn cứ Trấn Thành bức xúc đòi khởi kiện. (Ảnh: FB Trấn Thành) Bức xúc không làm ta vô can: Ta là vấn đề & là giải pháp. Cách ứng xử trên mạng xã hội, nơi ai cũng có thể trở thành một vị quan tòa, đang trở thành đề tài nhiều người nói đến. Tuy nhiên, mạng xã hội chỉ là tấm gương phản chiếu của toàn xã hội, là nơi toàn bộ OESpg. Bức xúc không làm ta vô can là dòng sách chính luận. Nó chỉ thật sự cần cho những người nào hiểu được quan điểm và suy nghĩ của Đặng Hoàng Giang. Đồng thời, yêu luôn cái cách đánh giá của ông về vấn đề thời sự, xã hội và đất nước. Review Bức xúc không làm ta Vô can Cuốn sách này dài 221 trang, gồm các phần Phần 1 Vẻ đẹp của người đứng một mình Phần 2 Rồi tất cả sẽ trở thành Đồ Sơn Phần 3 Tôn thờ sách là mê tín dị đoan Và trong mỗi phần lớn lại chia thành nhiều chủ đề nhỏ đầy cung bậc cảm xúc. Với góc nhìn mới mẻ đầy táo bạo và lạ lẫm, sâu sắc, đa chiều nhiều dạng, và đầy tính nhân văn, tác giả Đặng Hoàng Giang đem đến cho người đọc một lăng kính mới. Đó là sự thật về những vấn đề mà rất ít người quan tâm vì ai ai cũng đều nghĩ nó là bình thường, là tốt đẹp. Tác giả Bức xúc không làm ta Vô can Nếu bạn đã đọc review về cuốn sách “Thiện, Ác và Smartphone” thì bạn sẽ biết vị tác giả này là ai. Có thể nói thêm, ông là người có lối suy nghĩ của nước ngoài nên đôi khi ông nhìn nhận vấn đề rất khác. Nhiều người sẽ không thích văn phong của ông, tuy nhiên nếu là người có tư tưởng hiện đại lại rất ủng hộ nhà văn người Áo gốc Việt – Đặng Hoàng Giang này. Giới thiệu về Bức xúc không làm ta Vô can Bức xúc không làm ta vô can nói về sự thật đằng sau sự cuồng nộ đập phá quá khích của những người công nhân mà thường ngày vẫn hiền lành, chăm chỉ. Hay những người phụ nữ đáng thương hò hét nhau đi phẫu thuật thẩm mỹ sửa cho banh chành nhân dạng. Thái độ của chúng ta khi đi du lịch, đi bảo tàng, đi từ thiện. Hay là nỗi vui sướng, tự hào, hân hoan, hãnh diện với bạn bè năm châu quốc tế thế giới khi đất nước có nhiều người lọt vào danh sách tỷ phú. Nhất là sự thái quá của mọi người về việc coi trọng các quyển sách đến nỗi muốn đội nó lên đầu tôn thờ làm bồ tát ngày ngày hương hoa nhang khói cúng dường đầy đủ. Cụ thể hơn là niềm tự hào mù quáng và vô căn cứ thể hiện qua cái gu ưa chuộng thể loại sách self-help, làm giàu… Tất cả những điều đó, liệu có phải chúng ta làm nó với mục đích là muốn phát triển bản thân, làm giàu đất nước, xây dựng xã hội? Hay thực tế đau lòng và phũ phàng là chỉ vì chúng ta đang lo sợ, thiếu niềm tin, nhẫn tâm, vô cảm. Để rồi sau đó mượn những hoạt động bên ngoài hòng che đậy đi bất an sâu thẳm bên trong; vay mượn chắp vá cái cảm giác kiêu hùng, anh dũng, qua đó củng cố địa vị xã hội, ve vuốt mơn trớn cái tôi cá nhân? Bức xúc không làm ta vô can được tác giả sử dụng lối viết rành mạch, rõ ràng, đơn giản, dễ hiểu, dễ tiếp thu. Mỗi lập luận trong sách đều chính xác, rõ ràng, sắc bén, có sức thuyết phục, thu hút và đáng tin. Mình rất muốn gọi đây là 1 quyển sách hay dạy kỹ năng và tư duy phản biện thế hệ mới. Bởi vì tất cả những vấn đề nêu trong sách đều được nhìn ở 1 góc độ khác, góc độ mà không phải cái gì cũng đúng, cũng là màu hồng. Vạn vật đều có mặt trái của nó, và quyển sách Bức xúc không làm ta vô can này xoáy sâu vào những mặt trái đó. Chúng ta đã quá quen thuộc và nhàm chán với những thứ êm đềm, tốt đẹp rồi. Bây giờ hãy thay đổi góc nhìn, thay đổi thái độ, để đánh giá mọi việc không còn phiến diện nữa. Ai cũng biết là đời chẳng phải chỉ có duy nhất 1 màu hường cánh sen mà, đúng không? Sao cứ mãi đắm chìm vào những sắc màu sặc sỡ để rồi tự ru mãi chính mình vào giấc ngủ miên viễn về 1 thế giới hoàn hảo mà không nhận ra bao nhiêu những bất cập xung quanh sao? “Nỗi bức xúc” được viết bằng giọng văn cũng châm biếm cực kỳ sâu cay, thâm trầm theo sau đó là những “sự vô can”. Chắc chỉ có đọc mới hiểu hết được các bạn ạ! Nhất là ở chủ đề “Những hiểm họa’ bất ngờ khi gửi con đi du học” ở trang 166. Nếu không đọc hết cả quyển sách Bức xúc không làm ta vô can và đọc đi đọc lại chỗ này nhiều lần, chắc chắn bạn sẽ hoang mang cực độ khi giọng điệu tác giả quay ngoắt 180°. Mọi thứ gần như là đang tích cực ủng hộ các bậc làm cha làm mẹ nên hạn chế cơ hội đi tu nghiệp ở nước ngoài của con em. Đồng thời, phải cực kỳ cẩn thận không để chúng bị “Tây hóa” bởi mấy tư tưởng tầm phào, bá láp, trái thuần phong mỹ tục như là tích cực hoạt động vì cộng đồng, ưa chuộng lối sống độc thân, thích xông pha khám phá,… Cảm nhận về Bức xúc không làm ta Vô can Để nói về cuốn sách có đề tài “Nỗi bức xúc – Sự vô can” này mình thật sự ngưỡng mộ và khâm phục tác giả. Không chỉ đơn thuần là nêu thực trạng, tác giả còn đi sâu vào phân tích và giải thích vấn đề, còn có gợi ý giải pháp. Tác giả như 1 nhà tâm lý học vậy, nắm bắt được hết rõ ràng lý do đằng sau những hành vi tại sao người ta làm như vậy. Đúng là phải tiếp xúc, tìm hiểu, nghiên cứu, gắn bó sâu đậm và kỳ công ra sao, mới đưa ra được những vấn đề như thế này? Và cái tựa, thật sự đặt rất khéo. Ban đầu, đọc qua, mình không hiểu gì hết. Phải đọc xong cả quyển mới ngộ ra được. Đại khái là, chúng ta giận dữ, phẫn nộ, tỏ ra bức xúc, quyết liệt với những cái sai cái xấu cái ác như vậy, thật ra cũng không làm chúng ta trở nên “thanh cao” hơn, cũng không làm chúng ta trở nên tách biệt, chả liên quan gì đến những xấu xạ tệ hại ấy. Vì trong mỗi chúng ta, dù vô thức hay nhận thức, vô ý hay cố ý, cũng đều là 1 mắt xích trong guồng quay đó, cũng đều từng ít nhất 1 lần tiếp tay cho tà đạo. Chúng ta là 1 tập thể, là 1 xã hội cơ mà. Dù làm gì cũng đều có ảnh hưởng nhau cả. Kết bài, xin trích 1 câu trả lời phỏng vấn của tác giả ở cuối sách. Đây là tinh thần chủ đạo của tác phẩm phê phán mà không nặng nề, chỉ trích mà không gay gắt, vừa đứng ở bên ngoài vừa nhập vai vào trong cuộc để lên tiếng. Thích nhất là sự tôn trọng, cảm thông, thấu hiểu, bênh vực của tác giả dành cho người nghèo, dành cho những xấu xa vẫn còn đang tồn tại. Trích từ “Bức xúc không làm ta vô can” “Nếu đã sống ở nhiều nơi, bạn sẽ thấy không có nơi nào hoàn hảo cả. Ở đâu cũng có cái hay và cái dở, nhưng chắc chắn không có xã hội nào chỉ lung linh như một giấc mơ. Ở đâu thì khả năng bạn không hạnh phúc cũng khá cao. Phương Tây có thể sạch sẽ và giàu có, nhưng không phải thiên đường. Tuần trước CNN vừa đưa tin là ở một thành phố Mỹ, một người phụ nữ độc thân đã chết trong nhà, và chỉ sau năm năm người ta mới phát hiện ra, khi lệnh trả tiền tự động hàng tháng của bà ta không được thực hiện nữa vì tài khoản của bà ta hết tiền. Trong năm năm đó, không có người thân, bạn bè, hàng xóm nào để mắt xem bà ta sống chết thế nào. Sự lộn xộn, nhếch nhác ở Việt Nam gắn liền với mức phát triển kinh tế của chúng ta, nó không có gì đặc thù Việt. Các nước đang phát triển khác cũng lộn xộn, bụi bặm, thiếu quy củ như vậy. Cũng khó mà yêu cầu những người nghèo đang vật lộn hằng ngày phải lịch sự, đi nhẹ nói khẽ, và nhường nhịn người xung quanh. Những người không còn nghèo nữa thì vẫn mang thói quen từ thời bao cấp đã ăn sâu trong tiềm thức, nên họ vào resort cao cấp rồi mà vẫn chen lấn nhau khi lấy đồ ăn.” Tóm lại, cuốn sách “Bức xúc không làm ta vô can” của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang đã đưa những vấn đề được đưa lên mạng xã hội bàn luận sôi nổi trong thời gian qua trở thành đề tài phản biện, châm biếm hài hước. Review by Tường Vân Mua sách “Bức xúc không làm ta Vô can” được giảm 30% bằng liên kết bên dưới Tham khảo giá khuyến mãi tại Lazada Tham khảo giá khuyến mãi tại Tiki Tham khảo giá khuyến mãi tại A đây rồi! ___ Bản quyền này thuộc Kệ sách Online – Sách hay nên đọc. Thánh nào chặt chém đề nghị để nguồn giúp em nhé!___ "Từ chỗ vô danh cách đây bảy, tám năm, bây giờ, nếu gõ "bức xúc" vào Google, ta sẽ được 29 triệu kết quả, gấp gần 10 lần "Ngọc Trinh" một con số ấn tượng cho một làn da xấu xí như vậy." Đây là một trong rất nhiều các quan sát thú vị, kèm theo các giải mãi hóm hỉnh, không kém phần chua xót song cũng rất giàu nhân văn trong tuyển tập BỨC XÚC KHÔNG LÀM TA VÔ CAN của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang. 26 bài viết là 26 câu chuyện từ quen thuộc như thịt chó, ấn đền Trần, phẫu thuật thẩm mỹ, từ thiện câu like...đến ngỡ như vĩ mô xa xôi nhưng lại ảnh hưởng mật thiết đến cuộc sống từng cá nhân như sự tàn phá của kinh tế thị trường, lí do khiến quốc gia thất bại, du lịch đại trà, hay các vấn đề văn hóa không bao giờ hết nóng như sính ngoại, truyền hình thực tế...Không chỉ phân tích khách quan và bình luận sắc sảo, tác giả còn đề xuất nhiều giài pháp bất ngờ và đầy trách nhiệm, khiến các bài viết, trước khi được tập hợp lại trong tuyển tập này, đã nhận được hàng trăm nghìn lượt xem và rất nhiều chia sẻ từ đông đảo cư dân mạng. "Một góc nhìn thằng thắn và tỉnh táo, xoáy vào những vấn đề bằng những con dao mổ sắc cạnh của tri thức... Từ lâu, những cây viết của nước ta vẫn dùng dao gọt hoa quả có lưỡi lượn sóng để mổ xẻ các vấn đề. Chúng ta thiếu những con dao mổ lạnh, nằm trong những bàn tay ấm."*** “Bi thương ngược dòng chảy thành sông” là tên một tiểu thuyết Trung Quốc của tác giả Quách Kính Minh mà nhà báo Đinh Đức Hoàng có nhắc đến trong lời bạt cuốn sách Bức xúc không làm ta vô can, rằng nếu Đặng Hoàng Giang tham khảo anh từ lúc đặt tên, có lẽ anh sẽ góp ý một cái tên lâm li hơn, để… sách bán chạy hơn, như tựa đề cuốn sách mà anh đã nhắc đến. Một cách gợi chuyện hóm hỉnh mà thật chứ chả đùa, bởi dường như ở thời đại nào cũng vậy, lỗ tai con người ưa cái sáo rỗng dễ nghe, khiến cho nền văn học có xu hướng “chỉ nói cái gì thiên hạ thích nghe nhất là sự giả dối” như lời ông vua phóng sự đất Bắc – Vũ Trọng Phụng. Chỉ riêng việc bàn về cái tên thôi đã khiến độc giả biết được nội dung “Bức xúc không làm ta vô can” không vui vẻ gì. Mà cụ thể, đây là một cuốn sách chính luận, phê bình xã hội, có khen nhưng đa phần là chê, gợi góc tối ở nhiều vấn đề nhức nhối trong xã hội Việt Nam ngày nay. *** Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang là chuyên gia phát triển, nhà hoạt động xã hội và tác giả chính luận. Các hoạt động nghiên cứu và vận động chính sách của anh nhằm nâng cao chất lượng quản trị quốc gia, minh bạch, và tiếng nói của người dân. Anh nỗ lực mở rộng không gian xã hội dân sự, truyền bá tri thức, khuyến khích tư duy phản biện và xây dựng văn hóa tranh luận. Các bình luận xã hội của anh xuất phát từ các hiện tượng văn hóa, xã hội đương đại để chỉ ra những vấn đề liên quan đến bình đẳng, công lý và tương quan quyền lực trong xã hội. *** Descartes, triết gia Pháp thế kỷ 17, nổi tiếng với lời khẳng định “Tôi tư duy do đó tôi tồn tại”. Đương nhiên tư duy và suy nghĩ đơn thuần là hai việc khác nhau. Trong một ngày chúng ta thật sự tư duy, động não, suy nghĩ tập trung bao nhiêu giờ hay thậm chí bao nhiêu phút? Cái gì kích thích chúng ta tư duy? Đó có thể là một cuốn sách, như Bức xúc không làm ta vô can - tuyển tập các bài viết của tác giả Đặng Hoàng Giang - chẳng hạn. Các bài trong cuốn sách được chia thành ba chương. Chương I có chủ đề về quan hệ giữa cá nhân và đám đông trong xã hội hiện đại. Chương II bàn về một số vấn đề phát triển như môi trường, công lý và phân biệt giàu nghèo. Các bài trong Chương III bàn tới một số hiện tượng xã hội và trào lưu văn hóa đương đại. Với lăng kính đa chiều, tư duy tự do phản biện, cách tiếp cận vững chắc của một nhà chuyên môn, tác giả đã mổ xẻ xuyên qua các lớp lang văn hóa, xã hội, đời thường mà hầu hết tất cả chúng ta đều biết để tìm đến thực chất, ý nghĩa đích thực của hiện tượng. Đây thật sự là tác phẩm của một nhà phê bình xã hội như chúng ta hiểu về cụm từ “nhà phê bình nghệ thuật” , “nhà phê bình văn học” mà hiện nay Việt Nam còn thiếu. Và khi xã hội đang trong vòng xoáy của một sự chuyển dịch dồn dập, lộn xộn như tại Việt Nam thì rất cần những cá nhân có công cụ sắc bén để giúp giải mã những trào lưu xã hội và hiện tượng văn hóa đang xuất hiện hằng ngày quanh chúng ta. Tôi đặc biệt tâm đắc với lựa chọn chủ đề của Chương I về tâm lý đám đông, một chủ đề đến nay vẫn chưa được mổ xẻ kịp thời và đủ sâu và trúng tại Việt Nam. Tuy nhiên tác giả không chỉ dừng lại ở sự quan sát tỉnh táo và diễn giải lạnh lùng của một nhà khoa học thuần túy. Các bài trong tuyển tập còn toát ra lòng nhân ái của một người dấn thân với số phận mọi người và mỗi người, đặc biệt những tầng lớp, những con người kém may mắn, thua thiệt trong xã hội. Tôi không hoàn toàn chia sẻ quan điểm và phân tích của tác giả Đặng Hoàng Giang đối với mọi đề tài trong cuốn sách. Nếu như tôi hoàn toàn đồng tình với quan điểm trong bài Ngó Mỹ, dòm Nhật, hóng Do Thái lựa chọn nào cho ta? , bài Văn hóa không phải là lý do khiến quốc gia thất bại, hay bài Những người khốn khổ ở Tiên Lãng chẳng hạn, thì trái lại tôi khó thông với lời nhắn nhủ “để công chúng là người quyết định cuối cùng số phận của các sản phẩm văn hóa và nghệ thuật” trong bài Sự trỗi dậy của tư duy phong kiến và bảo thủ. Vì theo cách tiếp cận của tác giả trong nhiều bài khác, số đông “công chúng” có thể bị chi phối, định hướng bởi những tổ chức đặt lợi ích thương mại lên trên hết, khai thác sự thèm khát hào nhoáng, danh vọng của một bộ phận đáng kể trong công chúng, từ đó không thật sự làm chủ lựa chọn của mình. Phải chăng độc giả cuốn sách này chỉ bó hẹp trong giới học thuật và hoạt động xã hội chuyên nghiệp? Tôi không nghĩ như vậy và kêu gọi mọi người, bất kể già trẻ, nam nữ, dù thuộc tầng lớp hoặc nghề nghiệp nào, cũng hãy đến với cuốn sách. Không hề khô khan, không hề nhàm chán, cuốn sách kết hợp một cách sống động và hấp dẫn hơi thở của cuộc sống với tia sáng của học thuật. Và tôi hết sức thích thú với cách tác giả lồng ghép khéo léo sự hóm hỉnh và châm biếm sắc sảo nhưng tinh tế1 vào việc phê bình xã hội của mình, khiến tác phẩm đến được với nhiều độc giả hơn. TÔN NỮ THỊ NINH. Mời các bạn đón đọc Bức Xúc Không Làm Ta Vô Can của tác giả Đặng Hoàng Giang. Cách ứng xử trên mạng xã hội, nơi ai cũng có thể trở thành một vị quan tòa, đang trở thành đề tài nhiều người nói đến. Tuy nhiên, mạng xã hội chỉ là tấm gương phản chiếu của toàn xã hội, là nơi toàn bộ thói quen tư duy được mặc sức tung hoành. ELLE MAN đối thoại cùng Tiến sĩ Đặng Hoàng Giang – tác giả cuốn sách đang gây thu hút dư luận “Bức xúc không làm ta vô can”.Anh từng nói “Đám đông trên mạng không có nhiều sức mạnh trong việc mang lại sự dân chủ như chúng ta vẫn tưởng. Họ chỉ đánh người yếu”. Nhưng ai là người yếu ở đây, theo ý anh?Đám đông trên mạng thích thể hiện mình là quan tòa với những người thấp kém trong xã hội mấy cô bảo mẫu đánh trẻ, những người hôi bia ngoài đường, đám thanh niên vặt hoa ngày Tết. Tuyệt nhiên, không thấy họ bàn nhau truy tìm danh tính của chủ nhân những dinh thự trong rừng quốc gia, những dự án chuyển đổi đất mờ ám, những công ty lớn lũng đoạn thị trường dược phẩm, đường dây bán thuốc trừ sâu giả…Họ không muốn chất vấn quyền lực, vì điều đó đòi hỏi thời gian, tâm huyết, sựhy sinh, phải chấp nhận khó khăn, nguy hiểm. Sẽ đơn giản hơn rất nhiều khi họ ngồi ở Paris Deli uống cappuccino và dè bỉu mấy người nông dân cân điêu cho họ, người nghèo sao mà lười thế, và các cô gái sang Singapore bán thân làm họ “thấy nhục quốc thể”. Điều đó cho họ cảm giác là họ thuộc về một đẳng cấp khác, văn minh, ưu tú hơn những người cần lao lam lũ ngoài không muốn chất vấn quyền lực, vì điều đó đòi hỏi thời gian, tâm huyết, sự hy sinh, phải chấp nhận khó khăn, nguy có cho rằng sự bức xúc cũng là bằng chứng của sự yếu thế? Anh có thể chỉ hệ quả nếu ai cũng nhận mình là người yếu trong xã hội và không thể làm được gì hết để thay đổi những điều họ bức xúc?Có nhiều người tức giận vì họ thực sự ở dưới cùng của chuỗi quyền lực, và hàngngày nếm trải những bất công trong xã hội người nông dân bị thủy điện xả lũ “đúng quy trình” trôi hết hoa màu, người công nhân bên băng chuyền không dám uống nước vì không có thời gian đi rất nhiều người khác, dân trung lưu thành thị, họ thuộc về bên thắng cuộc, khỏe mạnh lành lặn, được học hành, được cuộc đời ưu ái, lại thích chọn vai trò “nạn nhân” cho bản thân. Họ không hạnh phúc và bức xúc vì họ cho rằng đó là lỗi của người khác. Từ sáng đến tối những người xung quanh họ chỉ có mỗi mục đích là làm họ bất một bạn trẻ nói với tôi một câu rất hay “Mỗi người đều là một phần của vấn đề, và mỗi người cần trở thành một phần của giải pháp”. Nhưng nhiều người lại sống với quan điểm “Những kẻ khác là vấn đề, và những kẻ khác cần tìm ra giải pháp”. Không những họ cho rằng mình vô can, họ còn không muốn động tay động chân để tạo một thay đổi gì, vì hoặc là “cái nước mình nó thế, làm gì cũng vô ích”, hoặc là “vun vén cho mình cái đã, tội gì”. Và họ cũng dạy con cái họ y như thế, để rồi quay ra phát biểu “từ lúc cháu nó sang Tây học, nó mới cảm thấy thực sự được làm người”. Trong nhiều bài viết và chia sẻ, anh có bình luận về sự quá quan tâm đến việc làm giàu, về sự bần cùng của tư duy triệu phú. Thế nhưng, anh có cho rằng đó là một giai đoạn cần thiết đối với xã hội Việt Nam?Phát triển kinh tế là cần thiết, ai cũng muốn được ấm no, được học hành,được làm một công việc có ý nghĩa, có điều kiện kinh tế để phát triển bản thân, tiếp xúc với thế giới, với cái đẹp. Còn đánh đồng của cải vật chất với khái niệm thành công, với giá trị của một con người, với mục đích sống, thì là một vấn nhưng, nó lại chính là triết lý của tư duy triệu phú, và nó khốn cùng ở chỗ đó. Nó lập nên một tín ngưỡng tôn thờ việc kiếm tiền bằng mọi giá. Ở mức độ thấp, nó tạo ra những thanh niên không có gì trong tay ngoài quyết tâm sẽ có một triệu đô-la Mỹ trong vòng 12 tháng tới, “thông qua bất động sản, chứng khoán và online marketing”, đứng ở đường Nguyễn Huệ đập tay hi-five với nhau, hô vang “tôi sẽ thành công vì tôi không sợ hãi”. Ở mức độ cao hơn, người ta phạt núi, lấp sông, phá rừng, san bằng di sản, buôn lậu xuyên quốc gia, để tối đa hóa lợi sao việc kiếm tiền lại trở thành một “nỗi ám ảnh” lớn trong xã hội Việt Nam?Kiếm tiền không chỉ là một nỗi ám ảnh ở Việt Nam. Sách dạy làm giàu bán chạy ở tất cả các quốc gia, bao giờ cũng được tiêu thụ gấp hàng nghìn lần các tác phẩm đoạt giải Nobel. Trong một xã hội tôn thờ chủ nghĩa tiêu thụ, tiền là quyền lực. Toàn bộ cỗ máy truyền thông, quảng cáo, giải trí bán cho người dân giấc mơ mang tên nổi tiếng và nhiều tiền. Cái này dẫn đến cái kia và ngược lại, một vòng tròn rực rỡ, khiến người ta sẵn sàng bán linh hồn cho ý kiến cho rằng việc chỉ ra vấn đề nhưng không có một giải pháp cụ thểnào trong cuốn sách của anh có thể sẽ khiến độc giả hoang mang hơn. Anh nghĩ sao?Hoang mang, hoài nghi là một xuất phát điểm tốt để xây dựng một thái độ độc lập, một tinh thần phản biện. Chúng ta nên cưỡng lại khao khát nhanh chóng bám vào lý thuyết này, rồi lúc vỡ mộng thì lại bập vào chủ nghĩa kia. Cuộc sống, xã hội, thế giới phức tạp, và trái với lời hứa của nhiều cuốn self-help, không có một sổ tay hướng dẫn nào giúp ta đi qua cuộc đời một cách ngon vì hối hả đòi hỏi câu trả lời, chúng ta hãy học cách đặt câu hỏi. Học cách nhìn sự việc ở những góc độ khác nhau, thử đứng ở chỗ của người phản đối mình. Cố gắng phân tích những nguyên nhân, những tương quan ở dưới bề mặt của một hiện tượng. Và không khi nào nên chắc mẩm rằng mình đã nắm chân lý trong hỏi quan trọng là “Trách nhiệm cá nhân của tôi là gì, tôi can dự như thế nào?”. Đó là xuất phát điểm để dẫn tới những giải pháp cá nhân và rất thiết người nói rằng cuốn sách làm họ giật mình, và đó là lời khen quý nhất với tôi. Quá trình viết là một quá trình tự vấn với tôi, và tôi vui khi thấy những điều mình viết ra giúp ích người khác trên con đường tự với những người yêu cầu nhìn thấy các giải pháp rõ ràng được đặt lên bàn tôi đồ rằng nếu bây giờ cho họ đọc Kinh thánh, họ cũng sẽ phàn nàn là “không có giải pháp gì cụ thể, chỉ thấy nói mãi về tình thương”.Về sách Bức xúc không làm ta vô canSách Bức xúc không làm ta vô can của Đặng Hoàng GiangCuốn sách của tiến sĩ Đặng Hoàng Giang bao gồm 26 bài tiểu luận về các vấn đề xã hội, văn hóa và chính sách tại Việt Nam. Dù đề cập đến rất nhiều vấn đề gây bức xúc của xã hội, nhưng tác giả vẫn giữ một cách viết điềm đạm và đưa ra cách giải thích toàn diện về căn nguyên, bản chất vấn đề. Trong cuốn sách, nhiều lần anh nói về chuyện các cá nhân cần ý thức được rằng họ không vô can trước tất cả các vấn đề xã hội và giải pháp của tất cả các vấn đề đó thực chất nằm trong chính bản thân mỗi người. Sách hiện có bán tại các nhà sách trên toàn quốc. Giá bìa VNĐ.—Bài Phương Huyên –Minh họa Leftstudio Review sách BỨC XÚC KHÔNG LÀM TA VÔ CAN Hoa Tuyết Cuốn sách là tập hợp những góc nhìn của tác giả về các vấn đề của xã hội hiện nay. Đặng Hoàng Giang có cái nhìn sâu sắc, nhìn thấu những nguyên nhân sâu xa của vấn đề. Bằng cách phân tích, đánh giá thấu đáo các hiện tượng xã hội, tác giả đã đưa ra quan điểm của mình một cách khéo léo nhưng vẫn rất thẳng thắn. Có những quan điểm ta sẽ gật gù đồng tình, có những cái sẽ khiến ta phải nhìn lại mình, cũng có những quan điểm ta chưa thoả mãn lắm. Tác giả đưa ra một cách nhìn toàn diện từ vi mô đến vĩ mô, từ câu chuyện đạo đức cho đến chuyện Quốc gia đại sự, từ chuyện văn hoá đến chính sách pháp luật. Có những câu chuyện gây bức xúc trong dư luận nhưng khó mà thay đổi nếu không có sự đồng thuận của các nhà lãnh đạo – những người đề ra và thực thi hiến pháp. Cuốn sách với giọng văn hài hước nhưng chứa đầy tính nhân văn. “Đừng lên án và chỉ trích người nghèo, hãy giúp họ nhen nhóm lên sự tự tin, gây dựng niềm hy vọng với chính bản thân mình”. Lối sống của một người dẫn họ đến sự đói nghèo hay sự đói nghèo đã tạo cho họ lối sống như vậy? Theo quan điểm của tôi thì nó là sự tác động qua lại lẫn nhau. Tôi thích những điều tự nhiên vốn có. Do đó tôi rất thích cách lập luận của tác giả về “phẫu thuật thẩm mỹ” Mỗi con người có một bản sắc riêng, sự độc đáo riêng. Phẫu thuật thẩm mỹ là sự chối bỏ cơ thể mình, là sự tự phá hoại bản thân. Trong cuộc chạy đua với thời gian và truy tìm tuổi trẻ, người ta luôn là người thua cuộc, không ai có thể chống lại thời gian và tuổi già để mãi mãi xinh đẹp. Cuốn sách cho thấy một sự am hiểu rộng của tác giả về mọi lĩnh vực trong cuộc sống. Ông đưa ra những nhận định tinh tế và thấu hiểu từ nhiều góc độ. Có nhiều thứ hay ho trong cuốn sách và tôi xin nêu một vài điểm nhấn. “Mọi cái tệ hại của con người đến từ chỗ họ không thể rời smartphone để ngồi yên một mình”. Đọc đến đây chắc nhiều bạn không khỏi giật mình và tôi cũng không ngoại lệ. Cái tát hữu hình của bàn tay vô hình – nền kinh tế thị trường. Nền kinh tế thị trường phát triển kéo theo một loạt hệ lụy của nó – thứ sẽ phá hủy đất nước và con người nếu ta không có những biện pháp kịp thời để “phát triển bền vững”. Câu chuyện tác giả đề cập đến khiến tôi cảm thấy chua xót nhất là về những cậu bé mới chỉ học cấp ba, chỉ vì giật chiếc mũ 30 nghìn đồng để trêu bạn nữ phải nhận án tù 3 năm với tội danh cướp giật tài sản gây hoang mang dư luận…., giống như bi kịch của nhân vật Jean Valjean trong bộ tiểu thuyết Những Người Khốn Khổ của Victor Hugo, nhận án tù năm năm vì ăn cắp một ổ bánh mì cho mấy đứa cháu. Với cách nói hài hước đầy xót xa, tác giả đã chỉ ra những cái nhân dân thấy mà nhà nước không thấy, sự lo lắng về tương lai của các em… Đọc đến đây tôi có cảm giác hoang mang, không hiểu luật pháp đề ra để giúp con người sống tốt hơn, an tâm hơn hay để phục vụ một lợi ích nào đó? “Khi quan hệ giữa người với người, giữa người với thiên nhiên trở nên cằn cỗi thì có ngồi trong Lexus người ta cũng chỉ là kẻ bất hạnh”. Tác giả cũng bàn về “hạnh phúc thực sự”, về sự phân hoá giàu nghèo ngày càng tăng cao. Cuốn sách gồm nhiều chuyện ngắn, mỗi câu chuyện là một quan điểm của tác giả và lôi cuốn từ đầu đến cuối. Tôi rất tâm đắc với bài “tôn thờ sách là mê tin dị đoan”. “Mục đích cuối cùng của giáo dục và văn hoá là tạo ra sự bao dung. Chúng ta có thể âu yếm lướt qua các trang sách, nhắm mắt hít vào mùi thơm và lắng nghe tiếng sột soạt quen thuộc của chúng, nhưng việc đó không chứng tỏ chúng ta ưu tú, hay đẳng cấp, hay có văn hoá hơn những người không làm như vậy. Chúng ta có thể học tập vị thiền sư nọ vào thời nhà Đường, người đã quẳng cái tượng Phật vào lửa để lấy hơi ấm, vì nó chỉ là gỗ, tinh thần của Phật không nằm ở đó. Sách cũng thế, để gối đầu giường hay kê dưới chân bàn không quan trọng, chúng chỉ là bột gỗ”. Bên cạnh đó tôi lại có cái nhìn khác về việc đi du học và đọc sách help-self. Tác giả có cái nhìn tiêu cực, tuy không phải không có nhưng đó không phải là tất cả. Cái gì cũng có hai mặt, đôi khi tốt hay xấu còn ở góc nhìn và quan điểm của mỗi người. Nếu như tác giả cho rằng việc, luôn đặt câu hỏi và không bao giờ hài lòng với các câu trả lời kể cả khi chúng là của bố mẹ, là cứng đầu thì tôi cho rằng đặt câu hỏi là nền móng của sự phát triển, luôn không hài lòng với câu trả lời sẽ thúc đẩy sự sáng tạo. Tôi đọc đi đọc lại không hiểu có phải đoạn này tác giả dùng biện pháp “nói ngược” không? Vì những câu chữ thì thể hiện sự phản đối nhưng tôi nghĩ với tư duy của người đã từng sống ở nước ngoài 20 năm có vẻ như không mấy phù hợp. Các bạn hãy đọc cuốn sách như một lần tự nhìn lại mình và nhìn nhận một cách nghiêm túc các vấn đề xã hội.

bức xúc không làm ta vô can là gì