1.cứ quên anh vậy đi,nhạt nhòa sương tan ái ân mây trôi buồn những môi hôn chìm sâu.. 2.cuz baby,it's always you 3.khi gặp anh cuộc sống của em trở nên muôn màu 4.dấu hết nỗi nhớ với những vết xước anh ngủ quên 5.có lẽ anh đang say trong ảo giác từng hờn ghen như bùng cháy lên zậy thôi lần sau mik đăng tiếp 11/4/22. #1. Em nó làm phò, đã giải nghệ sắp lấy chồng, xin những người ae đừng lập topic, đừng đăng ảnh, clip của em ý lên nữa. Em nó đã rất khổ từ nhỏ,bố mẹ bỏ nhau, em ko ai nương tựa,ko ai nuôi nấng, mới phải đi làm phò, rất là tội nghiệp. Giờ e nó giải nghệ Quan tòa cho lính đi lùng bắt. Họ tìm ra ngay anh chàng người ở tốt bụng kia. Họ cũng thấy anh ta dắt trong người túi tiền. Anh chàng người ở bị đưa ra tòa xét xử. Anh thưa: - Tôi không hề chạm vào thân thể người Do Thái kia. Tôi cũng chẳng cướp túi tiền của hắn. "Trong vòng có mấy ngày, Lộc Fuho liên tục công kích tôi, spam livestream của tôi, buông lời "cà khịa" nên tôi mới quyết định hủy follow anh ta trên Tiktok. Tôi cho rằng, chính sự việc tôi hủy follow nên Lộc Fuho nghĩ rằng tôi không tôn trọng anh ta, do đó, anh ta cố tình gây sự Tôi với Bình yêu nhau được có 8 tháng thì cưới. Cơ bản hồi đó mẹ tôi hối quá, lần nào anh đưa tôi về nhà bà cũng thở dài kêu ca con gái 27 tuổi đầu rồi chứ không trẻ trung gì. Bình thì nghe mẹ tôi nói thế, lập tức cầm tay tôi giơ lên rồi lắp bắp xin phép: Chương 16: Anh ở đâu ở đó là nhà. Hứa Mỹ Nhã nhìn người con gái xinh đẹp,đang ngồi ở đầu giường,đôi mắt vô hồn nhìn về xa xăm,tay quấn lấy tóc, đầu nghiêng nghiêng,miệng thì cười ngây ngô điên dại.Cô gái không bình thường đó chính là Hạ Băng,ba tháng trước QpUYLy. Đây là lần thứ bao nhiêu anh nói lời chia tay, em không nhớ rõ. Chỉ biết rằng anh buông lời rồi hôm sau anh xem như chưa có chuyện gì xảy ra. Và cứ mỗi lần anh nói lời ấy, em lại đau, và tuy rằng rất đau nhưng em không bao giờ trách móc anh. Biết bao lần anh làm em tổn thương nhưng em chưa bao giờ có ý nghĩ sẽ giận hờn anh, níu kéo anh. Em vẫn đợi anh, để mong rằng anh sẽ quay lại. Cứ như thế, như thế, em không còn nhớ nổi em đợi anh bao nhiêu lần, và có lẽ vì em thứ tha cho anh quá nhiều mà anh đã không biết trân trọng em, coi thường xúc cảm của em, coi thường cuộc tình của mình. Cứ mỗi lần anh ra đi là mỗi lần em tự nhủ rằng anh đi thật rồi đấy, phải chúc anh hạnh phúc, phải quên anh đi, phải cố gắng dằng lòng không được phiền anh. Rồi em tự nuôi những kí ức trong lòng, tự mình e giữ gìn những kỉ niệm, tự hứa hẹn rằng sẽ yêu anh mãi cho đến khi không còn tiếp tục được yêu dù là đơn phương. Vì em yêu anh nhiều như thế nên khi anh mở cuộc gọi đầu tiên, em vui mừng biết bao, bao nhiêu uất ức trong lòng tan biến hết, chỉ biết làm theo con tim, nghe lời anh nói và lúc đó em lại yêu anh nhiều hơn một xíu nữa. Thật buồn cười, thật trớ trêu thay. Anh cứ dửng dưng vô tâm mà em thì cứ yêu anh. Nỗi nhớ cứ chực trào ra nhưng không hiểu em ở vị trí nào mà lại không giám nhấc máy gọi cho “người yêu”. Em chẳng biết mình gọi anh là gì, ta xem nhau là gì mà ngay cả quyền gọi khi nhớ em cũng không được phép làm. Em phải chôn chặt vào để cho anh được thoải mái nhất có thể. Em thấy mình yêu mà sao khổ quá anh à. Ấy vậy mà em lại cố chấp yêu và yêu, đau mà lại không biết buông. Em cứ luôn tự hỏi anh có yêu em không, anh yêu em được bao nhiêu? Sao anh cứ bỏ em rồi quay lại mãi thế? Anh thấy tình cảm này nhạt nhẽo vô vị lắm hả anh? Chẳng ai trả lời em cả, tự em hỏi rồi tự em bỏ lửng. Cuộc tình của em cứ chênh vênh như vậy. Sở dĩ em gọi là cuộc tình của em vì anh chưa bao giờ yêu em cả, em cảm nhận như thế. Hôm nay cũng như bao ngày khác, là vắng bóng anh trong cuộc đời em. Dù trước đó anh chưa nói lời chia tay thì anh vẫn cứ mập mờ xuất hiện rồi đi. Anh đi thì em nghĩ là anh đã đi rồi đấy, mãi mãi không còn quay lại nữa đâu, và em sợ cô đơn. khi anh ở cạnh em, em luôn sống trong sợ hãi, lo lắng rằng anh sẽ đi bất kì lúc nào. Em đã cố gắng làm anh vui, không nói câu nào để khỏi mất lòng anh dù là anh có làm em bực tức. Yêu anh tự nhiên em thấy mình kiên nhẫn hẳn lên, em trở nên tốt thật, thứ tha, bao dung đủ kiểu. Giá như mà em có đối xử với tất cả mọi người trên thế gian này như anh thì chắc em khác lắm. Chỉ tiếc là em cũng là con người phàm trần, cũng có những hỉ, nộ, ái, ố, sân, si, tham, giận. Vậy mà với anh, em không biết hờn giận là gì. Có lẽ em đã yêu anh quá nhiều, yêu đến mức không còn nhận ra mình nữa. Yêu đến quên mất bản thân. Ngẫm nghĩ em thấy thương mình thật. Vì em đóng vai như là kẻ thế thân, là nơi tìm về mỗi khi anh mệt mỏi, áp lực do công việc hay gia đình. Và khi công việc được giải quyết gọn gàng anh lại quên em ngay, lại kiếm cớ đổ lỗi cho em, do em sai, do em, do cuộc tình mình không đúng. Anh cứ kiếm lý do để chối bỏ em. Em là gánh nặng cho anh sao, em khiến anh đau đầu và khổ sở nên khi bắt đầu thì anh phải tìm cách ra đi sao. Lồng ngực mỗi lần như thế lại nhói đau, lại nặng nề như có đá đè, em thở còn cảm thấy mệt. Tổn thương anh gây cho em quá nhiều, kể không hết được. Dù rằng em với anh quen nhau chỉ trong thời gian ngắn ngủi. Cứ như vậy, cái vòng lẩn quẩn đến đến đi đi của anh làm em quen dần. Ban đầu em nặng nhọc khi xa anh, rồi từ từ em bình tâm lại, cố gắng nghĩ và nghĩ. Thế là cho đến giây phút cuối xa thật này thì em đã không còn nhói đau nơi lồng ngực nữa. Em đã không còn nghĩ về anh từ ngày cho đến đêm. Thời gian em nhớ anh bỗng dưng ngắn lại. Anh có biết vì sao không? Không phải vì em hết yêu anh, mà vì em nghĩ cho anh. Em ban đầu đau khổ là do em nghĩ em lạc mất anh rồi. Nhưng sau này, khi những tổn thương làm em trưởng thành, em đã thay đổi. Em nghĩ rằng anh cần được hạnh phúc, cần được sống vui vẻ. Em chắc gì làm được điều đó, mà mãi không thể được rồi. Vì trong anh không có em, không ai sống hạnh phúc được với người mà mình không yêu. Em nghĩ đến vậy thôi là đã không còn đau nữa. Chỉ cần anh sống tròn vẹn là em cảm thấy vui rồi. Niềm vui của em là được thấy anh có một gia đình viên mãn, bạc đầu. Em đã buông được anh rồi Hoá ra, khi không có anh lòng em lại dễ chịu đến vậy. Không còn cảm giác lo sợ, hồi hộp, suy nghĩ nữa. Em làm việc của em, khi rảnh rỗi em có thể làm bất kì gì em muốn. Nhớ anh thì em ngồi hàng giờ để hoài niệm. Em buông tay anh được rồi. Không phải em cứ níu kéo mà gọi là buông tay. Mà vì em đã thôi đau lòng khi nghĩ về anh, đã thôi nhức nhối khi có điều gì đó gợi nhớ về anh. Hình bóng của anh rồi sẽ xa khuất, sẽ chìm vào hư vô. Em tin thời gian sẽ giúp em làm điều đó. Nhanh thôi. Vui lòng đăng nhập trước khi thêm vào playlist! Tải Nhạc 128 Kbps Tải Nhạc 320 Kbps Tải Nhạc Lossless Thêm bài hát vào playlist thành công Thêm bài hát này vào danh sách Playlist Bài hát xin do ca sĩ Dat G, Masew, B Ray thuộc thể loại Nhac Tre. Tìm loi bai hat xin - Dat G, Masew, B Ray ngay trên Nhaccuatui. Nghe bài hát Xin chất lượng cao 320 kbps lossless miễn phí. Ca khúc Xin do ca sĩ Đạt G, Masew, B Ray thể hiện, thuộc thể loại Nhạc Trẻ. Các bạn có thể nghe, download tải nhạc bài hát xin mp3, playlist/album, MV/Video xin miễn phí tại “ Duật Hy Phàm ! Đủ rồi ! Buông tha cho tôi ! Xin anh ! “ Một cô gái đau khổ , khóc suốt mướt . Quỳ grập xuống chân người đàn ông mà van xin khẩn thiết .Nhưng , người đàn ông đó vẫn lạnh lùng , ngước đôi mắt lạnh như băng tước lên di mộ bức ảnh . Hất tay cô gái ra . “ Đừng động vào tôi ! Chỉ cần nghĩ cô là con gái của ông ta , mang trong mình dòng máu dơ bẩn ấy là tôi lại không thể chịu nổi ! “Gân xanh trên khuôn mặt hắn nổi lên . Trên đôi mắt đã hiện lên vài tia máu đỏ . “ Tôi tin cha tôi không phải là người như vậy ! Vả lại , đã 5 năm rồi ! Anh còn muốn hành hạ tôi đến bao giờ nữa ? “ “ Khi nào cô chết ! Tôi mới buông tha cho cô ! “Từng câu , từng chữ như dăn lên . Sao mà lại vô tình như thế !Nước mắt coi chảy dài trên khuôn mặt thanh tú . Cô ... nhớ nụ cười trước kia của hắn ! Nụ cười sao mà chói chẳng như ánh nắng mặt trời ! Không lẽ ... cả một đời này ? Cô và hắn lại không chung duyên ? —————Tại một nghĩa trang ở thành phố A “ Hy Hy ! Sao cô còn không mau tỉnh dậy ? Tôi tha thứ cho cô rồi đây ! ... “Một người đàn ông ôm lấy bia mộ một người con gái , khóc đến đau lòng . Người đàn ông đó là - Duật Hy Phàm ! Người đàn ông sĩ tình .Cô đã ra đi mãi mãi trong một vụ tai nạn thảm khốc vào 3 tháng trước .Lý do là cô đẩy anh ra khỏi chiếc ô tô sắp lao vào anh . Do anh không để ý mà đi thản nhiên trên đường ! “ Đường Quân Hy ! Mau mau tỉnh dậy ! Dậy đi ! Tôi mệt rồi ! Tôi nhớ em ! Tôi yêu em ! Yêu cô , nhưng lại không thể buông bỏ thù hận trong lòng . Giờ đây , khi nói ra lời yêu thì đã quá muộn . Hắn khóc thương tâm , nhớ người con gái lúc xưa đã yêu hắn bằng cả trái tim mình !Hết . Đạo diễn Từ chỉ chỉ một vài người, bảo bọn họ ra Phù thở phào nhẹ nhõm, ngón tay kia không chỉ vào trộm nhìn sang bên cạnh thì phát hiện, trong vòng chưa đầy hai phút, chỉ còn lại năm người."Các cô nhìn thấy tờ giấy trong tay rồi chứ? Không sai, chủ đề mà các cô nhận được đều giống nhau, chính là "khóc."" Đạo diễn Từ đỡ mắt kính, tuy chưa đến năm mươi nhưng tóc ông đã bạc trắng trông rất già, giọng nói đầy thăng trầm, "Bây giờ sẽ bắt đầu, cho các cô 1" để biểu diễn."Diệp Phù ngơ ngẩn đứng đó, bốn nữ diễn viên khác đã quỳ xuống mặt đất bắt đầu khóc, họ khóc vô cùng bi thương, thậm chí còn gào lên thành tiếng, tuỳ ý bịa ra một cái tên, tăng thêm kịch tính cho vai Phù nhập vai rất chậm, bản thân cô tự biết điều này, vì thế mỗi lần đóng phim, cô đều đến sớm hơn người khác một tiếng, nhưng thử vai lại không giống như đóng phim, không ai cho cô thời gian chuẩn bị trước, huống hồ, chủ đề mới được chưa có đủ thời gian để chuẩn bị, khi đạo diễn Từ kêu dừng lại, nước mắt Diệp Phù mới trực trào ra."Cô, cô, cô... trở về đi." Đạo diễn Từ giơ tay lên, Diệp Phù nhận lệnh cầm nội y chuẩn bị thay thì thấy ông chỉ vào cô nhíu mày nói, "Cô, khóc lại đi."Diệp Phù ngạc nhiên nhìn ông."Vừa nãy cô chưa khóc được, cho cô một cơ hội nữa." Đạo diễn Từ nói xong, nhìn về phía Diệp Phù, "Cô còn một phút.""Cô ấy nhập vai rất chậm." Người đàn ông bên cạnh đạo diễn Từ bỗng mở miệng, giọng nói trầm thấp, từ tốn rất dễ nghe, "Cháu đi giúp một chút."Đạo diễn Từ có chút bất ngờ nhìn anh, "Được thôi.""Sầm Loan!" Nữ diễn viên đứng bên cạnh Diệp Phù kinh ngạc thốt lên, "Đúng là anh ấy!"Diệp Phù cũng kinh ngạc, người đàn ông kia thực sự là ảnh đế Sầm Sầm Loan 24 tuổi, anh đã đạt được giải nam diễn viên xuất sắc nhất nhờ vai diễn trong bộ phim điện ảnh [ Huyết ] của đạo diễn Từ, từ đó nổi tiếng toàn cầu, nghe nói rằng mấy năm trước anh xuất ngoại để học tập, đến giờ cũng đã được vài năm, khi quay lại vẫn chưa đóng một bộ phim nào. Ai có thể ngờ, buổi thử vai này lại có thể gặp được anh?Sầm Loan bước đến, tháo kính râm đồng tử của anh rất nhạt, có vẻ thực lãnh đạm, anh ít khi nói cười nên càng trông lạnh nhạt, anh nhẹ nhàng đặt kính lên đi đến trước mặt Diệp Phù, không nói câu gì, đột nhiên bóp cổ cô đè xuống sàn đau đớn bỗng xâm chiếm cột sống yếu ớt, Diệp Phù chưa kịp sợ hãi kêu lên, người bên cạnh đã hét thấy tiếng kêu của những người đó, cô bình tĩnh hiểu ra, ảnh đế đang giúp cô tìm cảm hứng để lẽ là... bị cường bạo?Sau khi cô ngộ ra, ngay lập tức cô giãy giụa, trong đầu không ngừng tưởng tượng, người này muốn bạo hành mình, nước mắt chảy xuống, cô khóc và kêu lên, "Cầu xin anh buông tôi ra..."Nước mắt giàn giụa khắp mặt, cô khóc đến mức rùng mình, bộ ngực đầy đặn vô tình cọ vào áo người đàn ông, vì lạnh nên đầṳ ѵú hơi dựng đứng thể của Diệp Phù rất đẹp, làn da trắng nõn, làm người ta liên tưởng đến câu da như ngưng chi*.*Ngưng chi 凝脂, Dầu mỡ đông. Hình dung da thịt trắng trẻo mịn màng. ◇Thi Kinh 詩經 "Thủ như nhu đề, Phu như ngưng chi" 手如柔荑, 膚如凝脂 Vệ phong 衛風, Thạc nhân 碩人 Tay nàng trắng và mềm như mầm cỏ non, Da nàng trắng mịn màng như mỡ đông. ◇Bạch Cư Dị 白居易 "Ôn tuyền thủy hoạt tẩy ngưng chi" 溫泉水滑洗凝脂 Trường hận ca 長恨歌 Nước suối ấm chảy mau, rửa thân thể mịn rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp, khi khóc lại không đẹp, nhưng Diệp Phù thì không, cô khóc rất đẹp, vừa nãy khi nước mắt cô trực trào ra, đạo diễn Từ đã muốn nhìn người phụ nữ này khi khóc thành tiếng sẽ có dáng vẻ thế giờ ông đã thấy được, ánh mắt ông sáng lên, lập tức hô to, "Được rồi.""Cô trở về đi." Đạo diễn Từ nói với những người khác rồi quay sang Diệp Phù, "Sắp tới, cô hãy giữ dáng, không được có bất kỳ vết sẹo hay thay đổi nào, nếu xảy ra vấn đề gì hãy liên hệ cho tôi. Ba ngày sau, đến địa điểm này, chúng ta bắt đầu đóng phim."Đạo diễn Từ đưa cho cô một tấm danh thiếp và địa chỉ rồi xoay người rời Phù sững sờ một lúc mới nhận ra, buổi thử vai của mình đã thành công, cô nhanh chóng đứng dậy, cảm ơn đạo diễn, sau đó thì nhớ tới ảnh đế Sầm Loan đang đứng bên cạnh."Cảm ơn." Cô có chút xấu hổ lấy tay che ngực.~~~~~~<<<<<

xin anh đau quá buông tôi ra